Trong màn đêm dày đặc, một chiếc xe màu bạc lao vun vút trên đường quê yên tĩnh, bánh xe ma sát với mặt đường vừa tạo nên âm thanh “lạch cạch” theo nhịp điệu vừa kéo theo một tầng mây bụi mù mịt. Trong xe xốc nảy không ngừng nhưng người ngồi ở ghế phụ lái xem ra rất an ổn, chỉ tập trung quan sát bên ngoài, ánh mắt pha chút sắc lạnh, chỉ khi nhìn về phía sau, ánh mắt mới nhu hòa đi. Ngược lại, người ngồi sau volant lại căng thẳng vô cùng, thỉnh thoảng hắn theo ánh mắt của người kia, thông qua gương lại liếc nhìn về phía sau, bất giác lại thẳng lưng ngồi ngay ngắn không khác gì trẻ con tiểu học.
Được một lúc lâu, hắn mới lên tiếng:
– Xe đi nhanh như vầy, bọn chúng sẽ chịu nổi sao?
– Uhm, bọn chúng ngồi trên tên lửa còn được.
Hắn nghe xong không biết nói gì, chỉ biết đơ mặt nhìn về phía sau, ba vị “đại boss” ngồi phía sau, một Husky, một Pitbull và một Golden Retriever đều đang thè lưỡi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng chúng không biết tự nhiên hay cố tình lại hơi nhếch lên, là đang cười hắn sao? Hai bên thái dương hắn lại tê rần. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, trong khi các đồng nghiệp đang quay cuồng vì chuyên án, hắn lại phải theo sau làm tài xế kiêm luôn chân sai vặt cho người này, bây giờ lại thêm ba đại boss sáu mắt sáng rực chiếu vào sau ót hắn. Rõ ràng là tốt nghiệp đứng đầu lớp, đến đây làm lính mới đúng lúc có chuyên án lớn nhưng lại chẳng phát huy được gì, ngay ngày đầu tiên đã bị điều đi lẽo đẽo theo sau người thần bí này, thiệt là khóc không muốn nói nên lời, là ma cũ bắt nạt ma mới sao. Trước khi đi đội trưởng còn vỗ vai hắn nói cố gắng học hỏi, không học được gì ngoài chuyện chó có thể ngồi tên lửa.
Khoảng nửa tiếng sau hai người và ba boss đã đến nơi, phía trước đã có mấy đội đồng nghiệp thường phục đợi sẵn, bên cạnh còn có mấy con chó nghiệp vụ đang bị rõ mõm nằm yên trên đất, hắn bất giác nhìn lại ba vị đang ngồi thoải mái liếm lông cho nhau phía sau.
Người ngồi bên cạnh chậm rãi xuống xe, sau đó liền xoay người mở cửa cho ba vị boss bước xuống. Một người khí chất lạnh lùng, tóc đen dài bay tán loạn trong gió, bên chân lại có ba vị boss đứng hiên ngang dưới chân quả thật toát ra thần thái bức người, khiến hắn cũng bất chợt giật mình, quên mất hô hấp.
Đội trưởng của hắn từ xa chạy tới, không để ý đến hắn bên cạnh đang nghiêm túc làm động tác chào, chỉ nhe hàm răng vàng xỉn thuốc lá tươi cười với người kia:
– Đã đến, đã đến, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
– Uhm, phất cờ hiệu đi.
Đội trưởng liền im lặng gật đầu, nụ cười lúc nãy trên môi biến mất, cả gương mặt đanh lại, hướng người phía sau phất tay, lập tức một đồng nghiệp từ xa phất lên lá cờ màu lục ra hiệu cho mọi người chuẩn bị, không khí liền lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng động đậy của nhóm chó nghiệp vụ đang nóng lòng muốn bức chạy.
Một đồng nghiệp mang đến một túi vật chứng cho người kia nhưng người kia lại khoát tay bảo không cần, hắn không khống chế được mà hai mày nhíu lại đến nỗi sắp liền làm một, ông trời ơi rõ ràng là mang chó đến tìm người mà lại không cho chúng đánh hơi tìm mùi, chó nhà người này ngoài biết ngồi tên lửa chắc còn có mắt hồng ngoại.
Chỉ thấy người kia ngồi xuống thì thầm với ba vị dưới chân điều gì đó vừa xoa tai chúng, xong lại đứng dậy phất tay ra hiệu, ngay lập tức hai con Husky và Golden liền lao đi, duy chỉ còn lại con Pitbull oai vệ không chạy đi mà chậm rãi theo sát bên chân chủ nhân, ánh mắt lầm lì quan sát xung quanh, theo sau bốn chủ tớ họ, đội cảnh sát cũng nhanh chóng dàn quân đi phía sau.
Continue reading “CHAPTER 0: HAI CHÂN THÌ THẦN BÍ, BỐN CHÂN THÌ KỲ LẠ”